Showing posts with label Truyện Cười. Show all posts

[Truyện cười] Tuyển tập truyện cười hài nhất quả đất

1. Bé Johnny
Một giáo viên mới vào nghề đang thử áp dụng môn tâm lý của mình. Cô bắt đầu bài giảng bằng cách nói:
“Em nào nghĩ rằng mình ngu ngốc thì hãy đứng lên!”
Một vài phút sau, bé Johnny đứng dậy.
“Em nghĩ rằng em ngu ngốc hả, Johnny,” cô giáo hỏi.
“Không, thưa cô, nhưng em không thích phải nhìn thấy cô đứng đó mỗi một mình.”

truyện cười ngắn hài nhất quả đất

2. Vì vắng mặt
Mẹ : “Tại sao con lại bị điểm thấp như vậy trong bài kiểm tra đó hả?”
Con trai: “Bởi vì vắng mặt "
Mẹ : " Con muốn nói rằng đã vắng mặt vào ngày có bài kiểm tra đó à ? "
Con trai : " Không, đứa vắng mặt là đứa ngồi cạnh con cơ. "

3. Đá và người đập vỡ đá
Một sĩ quan nghiêm khắc nói chuyện với một số lính mới mà ông ta phải huấn luyện. Ông chưa gặp họ bao giờ. Ông nói:
“Tên tôi là Stone (nghĩa là đá) và tôi cứng rắn hơn đá. Cho nên phải làm đúng như tôi đã ra lệnh, nếu các anh không muốn gặp rắc rối. Đừng tìm cách đánh lừa tôi. Như thế chúng ta sẽ thoải mái với nhau hơn.”
Rồi ông ta đến chỗ từng người lính hỏi tên.
“Nói to lên cho mọi người cũng nghe rõ. Và đừng có quên "thưa ngài đấy nhé.”
Từng người lính nói tên của mình, và rồi đến người cuối cùng. Người lính này đứng im. Đại úy Stone hét lên:
“Khi tôi hỏi, anh phải trả lời. Tôi hỏi lại: tên anh là gì, anh lính kia?”
Người lính tỏ vẻ không vui nhưng cuối cùng anh ta cũng lúng túng trả lời:
“Tên tôi là Stonebreaker (nghĩa là: người đập vỡ đá), thưa ngài

4. Thang máy
Hai bố con từ quê ra tới thăm một khu phố buôn bán. Dường như tất cả những gì họ trông thấy đều khiến họ thích thú ngạc nhiên, đặc biệt là hai tấm vách sang có thể tách rời nhau rồi lại khép khít như cũ.
“Đó là cái gì đấy hả bố?” Cậu con trai hỏi bố.
Người bố (chưa từng nhìn thấy thang máy bao giờ) trả lời:
“Con trai, bố chưa từng nhìn thấy cái gì như vậy trong đời. Bố không biết nó là cái gì?”
Trong khi cả hai bố con đều đang trợn mắt nhìn, một bà lão run rẩy chống gậy, bước chầm chập tới chỗ hai tấm vách chuyển động và ấn vào một cái nút. Hai tấm vách mở ra, bà lão đi qua hai cánh cửa bước vào một căn phòng nhỏ. Hai tấm vách khép lại. Cậu bé và bố thấy những vòng tròn nhỏ với những con số phía trên tấm vách sáng lên. Họ tiếp tục thấy những vòng tròn giờ lại sáng lên nhưng theo chiều ngược lại. Hai tấm vách mở ra, và một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra… Ông bố vội nói với cậu con trai:
“Hãy mang mẹ mày tới đây mau!!!”


5. Quá ngắn để cháu…
Trong một hội chợ xuân, một đứa trẻ 4 tuổi bị lạc đang khóc. Người bảo vệ lại gần an ủi nó và nói:
“Nếu cháu không muốn bị lạc thì phải nắm chặt lấy váy mẹ.”
Cậu bé sụt sịt khóc:
“Nhưng mà váy mẹ cháu quá ngắn để cháu nắm.”

6. Chúa trời
Ông và cháu gái đang ngồi nói chuyện với nhau thì cô bé hỏi:
“Có phải Chúa trời đã tạo ra ông không hả ông?”
“Ờ, Chúa trời đã tạo ra ông,” người ông trả lời.
Một vài phút sau cô bé hỏi tiếp:
“Chúa trời cũng tạo ra cháu nữa chứ?”
“Ờ, Người đã tạo ra cả cháu nữa,” người ông trả lời.
Sau một vài phút, khi cô bé đã nhìn kỹ ông rồi lại ngắm kỹ mình trong gương, trong khi người ông đang phân vân không biết cô bé đang nghĩ gì trong đầu. Cuối cùng cô bé mới chịu nói:
“Ông biết không, càng về sau Chúa trời càng làm việc tốt hơn.”

7. Bị truy nã
Lớp mẫu giáo của bé Johnny có một chuyến thăm quan thực tế tới đồn cảnh sát địa phương, nơi lũ trẻ nhìn thấy những bức ảnh của mười gã đàn ông bị truy nã gắn trên bảng tin. Một trong số những đứa trẻ chỉ vào một bức ảnh và hỏi liệu đó có phải là ảnh của một kẻ bị truy nã không?
-“Ừ, phải rồi”. Viên cảnh sát trả lời, “Các thám tử rất muốn bắt hắn.”
- “Sao chú không bắt khi chú chụp ảnh hắn?”, bé Johnny hỏi.

8. Tôi đã mang dép đi ra ngoài rồi.
Len và Jim cùng làm việc cho một công ty. Một hôm Len cho Jim vay 20 đô la, nhưng sau đó Jim bỏ việc và đi làm ở một thị trấn khác mà không trả 20 đô la cho Len.
Len không gặp Jim trong một năm trời, và anh nghe một người bạn nói là Jim đang có mặt trong thị trấn và ở tại khách sạn trung tâm, do đó anh tới gặp Jim vào chiều tối hôm đó.
Anh tìm được số phòng của Jim là nhờ người tiếp tân dưới lầu và lên lầu tìm Jim. Khi tới phòng, anh thấy đôi giày của Jim để ngoài cửa đang chờ được đánh bóng.
“Chắc hẳn anh ta phải có ở trong phòng.” Len nghĩ thầm và gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Anh lại gõ cửa lần nữa rồi nói:
“ Tôi đã biết cậu ở trong phòng, Jim ạ. Đôi giày của cậu ở ngoài này mà.”
“Tôi đã mang dép đi ra ngoài rồi.” Câu trả lời từ trong phòng vọng ra.